Một câu chuyện tình – chuyện tình chốn bồng lai tiên cảnh trong sự tưởng tượng của NguyenNgocHai..
Thần tiên cổ tích……
Lâu đài Kajarmidhe vẫn âm thầm phơi mình trong nắng gió….
Những ánh nắng chiếu rọi hầu như làm tăng thêm vẻ nguy nga tráng lệ của lâu đài như muốn phơi trần cho tất cả niềm hạnh phúc đang ngập tràn ở trong đó…
Một lâu đài với một vị Vua; một Hoàng hậu, nhiều nữ thiếp, nhiều quan lại, đông đúc với cả một cung điện nguy nga của một Vương quốc Ohchisama huyền thoại….
Trong một căn phòng… của hàng trăm căn phòng trong đó…..
Một căn phòng của nàng Công chúa Xuhizamachi… một thiếu nữ như đang ở trong một thần thoại của cái cõi thần tiên này, độ tuổi nàng đã đủ để cho nàng phải “tiếp đón” những câu chuyện tình yêu cho mình… nàng công chúa đẹp tựa kiêu sa; như một thiên thần, ngày nào cũng thế… trong những chiếc áo đầm lộng lẫy trắng tinh… nàng công chúa bước ra sảnh đường cung điện… khi thì dạo chơi, khi thì lệnh Vua cha gọi, có khi nàng cũng thẫn thờ đứng trên bậc thềm hòang cung để nhìn về xa xa phía chân mây nào đó… hình như lòng nàng đang nặng trĩu… với một buồn “vô cớ” nào đó, khi nhìn thấy một cành hoa lưu ly đã “rũ xuống” nơi cái chậu trên bậc thềm…chợt nhiên nàng công chúa mỹ miều ấy xót xa cho “một kiếp hoa tàn” – rồi nàng chợt nghĩ: chính ta đây – rồi cũng có lẽ một ngày mai nào đó…. Nhưng nàng tin là còn xa lắm – xa vời vợi…. thì nàng công chúa Xuhizamachi… cũng rồi như thế….. suy nghĩ miên man xong, trước cái cảnh nhộn nhịp quan lại đang đi ra vào hầu cận cho Vua cha… nàng công chúa Xuhizamachi – lặng lẽ trở về phòng mình, ánh nắng ban mai giờ này đã sáng tỏ soi sáng vạn vật và tiếng chim hót vang trời khi nàng mở cánh cửa sổ phòng nàng hình tròn – những ánh sáng ban mai ùa vào phòng, và những cơn gió thỏang ban mai cứ ùa vào – ùa vào trên khuôn mặt của nàng nghe sao mà mát lạnh…. Bên cửa sổ - công chúa Xuhizamachi nhìn ra xa – về phía những chân trời, từng áng mây trôi đi và tôi đi lững lờ… như chào đón nàng công chúa đài các và kiêu sa Xuhizamachi của Hòang cung Kajarmidhe một buổi sáng cũng như bao ngàn buổi sáng như thế…. Phía ngoài xa cảnh vật vẫn buông lơi hòa lẫn trong những ánh nắng ban mai… của một ngày mới như mọi ngày….
Một bóng người từ xa đi tới… một con người mà hầu như chính nàng cũng đã quen thuộc, hoàng tử Hirhashino…. Một trai tráng thanh niên đang ở từ một hành tinh xa xôi nào đó; chung quang chàng, những đám mây đang bao phủ và đưa chàng đến với nàng… một cõi thần tiên, cõi thần tiên mộng mị như ở trong mơ của những con người hạ giới.. nhưng không đây là chốn bồng lai tiên cảnh… đám mây dần dần hiện rõ con người của hoàng tử, công chúa Xuhizamachi mãi mê nhìn đăm đăm vào đám mây đang bao phủ lấy chàng cứ chập chờn lướt đi trong gió thoảng ban mai… Bên cửa sổ của căn phòng công chúa Xuhizamachi trong lâu đài Kajarmidhe…. Mấy con chim Vulier nhỏ nhắn xinh xinh đáp xuống bên khung cửa hót líu lo như chào đón “vị khách quý’ của công chúa… tiến gần – tiến gần; nàng công chúa úp hai tay lên ngực, miệng nàng mở nụ cười xinh xắn, hàm răng trắng ngà nở ra như một đóa hoa, phát ra những luồng ánh sáng mờ nhạt đang cố chiếu rọi vào đám mây hồng kia đang đi tới… lúc này lòng của công chúa nao nao, một chút gì đó mừng vui… Đã mấy mươi lần gặp nhau như thế, trong mấy mươi lần đó hầu như đã trôi qua gần mấy thiên niên kỷ rồi… nhưng lần nào cũng có một nét đặc thù riêng… và lần này hoàng tử Hirhashino đến đây kèm theo chung quanh chàng với một đám mây – mây màu hồng…. Đám mây chợt nhiên vỡ ùa ra, thân hình hoàng tử Hirhashino đang bay bổng trước mặt công chúa Xuhizamachi với một nguyên hình của chàng trai – người yêu của công chúa… đôi bạn tình ngàn năm nhưng không bao giờ cưới… bởi vì hai con người, hai hình thái cách biệt bới hai hành tinh khác nhau… dòng sông ngân hà chia đôi mối tình tan vỡ của họ, chính dòng sông này, bờ sông này, nơi gốc cây Budhihashama ấy là nơi một lần công chúa Xuhizamachi dạo chơi ở cuối vườn thượng giới… vô tình gặp một chàng thanh niên Hirhashino của mấy niên kỷ về trước.. một lần cưỡi con Bạch mã huyền thoại đi ngang qua thấy công chúa Xuhizamachi vô tình té xuống dòng sông – dòng sông ngân - chàng trai Hirhashino liền bay từ trên lưng ngựa đi xuống và “vút” tới dòng sông, chỗ công chúa Xuhizamachi đã bị té… và vớt nàng lên, vì mới bị té xuống nên công chúa chưa phải chìm sâu dưới lòng nước sao mênh mông - thì hòang tử Hirhashino đã bay xuống ôm nàng lên…. Từ đó… mối tình của họ nảy nở trong hai trái tim con người – nói là nói con người nhưng tình yêu đã hòa lẫn trong hai hình thù thần thông của những phép lạ mầu nhiệm và huyền bí nơi hai con người ở chốn tiên cảnh bồng lai…
Khung cửa sổ hình vòng tròn của căn phòng công chúa Xuhizamachi như chợt sáng hơn ánh nắng ban mai vì những ánh hào quang của hai vị tiên giới cứ tỏa sáng – tỏa sáng và hòa quyện vào nhau trong nắng hồng khi hai “thái cực” rực sáng của tình yêu chạm vào nhau thì nó phát ra những âm thanh diệu kỳ - nho nhỏ - thanh thanh và cứ ngân vang ngân vang như những chiếc chuông gió ở dương trần… công chúa Xuhizamachi với nụ cười tươi thắm trên môi… hai tay nàng đưa ra phía trước và chờ đón lấy hình hài của hòang tử Hirhashino đang bay tới, chàng bay từ từ - từ từ giữa khỏang không đầy ánh nắng ban mai của chốn thượng giới… hình như tất cả vạn vật đều trở nên im ắng, lặng lẽ… để chào đón “hai con tim của tình yêu” đang từ từ chạm gần – tới gần… hòang tử Hirhashino cũng đưa hai cánh tay lực lưỡng của một chàng trai, chàng cũng cười và……. Thế gian hầu như im lặng, im lặng và lặng lẽ để những ánh hào quang, những luồng sáng diệu kỳ của tình yêu được phát ra từ chính con tim của hai vị tiên giới chạm nhau và tạo nên những âm thanh nhè nhẹ, nhè nhẹ, thế rồi trời đất như vỡ òa, không gian vạn vật như tối hẵn lại, hoang vu và trầm lắng chỉ còn là tiếng thở đều đều của hai con người tiên cảnh đang ôm nhau trong vòng tay ân ái, ân ái….
Thế là vạn vật lại mở ra – không gian trầm lắng của ánh ban mai lại trở về như cũ, trong căn phòng công chúa Xuhizamachi như được sáng thêm hơn một thư ánh sáng diệu kỳ không thể tả được hết, một thứ ánh sáng như cứ mãi lâng lâng và bay bổng, để chứng kiến cho một sự hội ngộ của tình yêu giữa nàng công chúa Xuhizamachi và hòang tử Hirhashino…. Bên khung cửa hình tròn hai chú chim nhỏ Vulier như chưa muốn bay đi, và cứ nhìn về cho hai vị tiên tình yêu cứ nhìn nhau – nhìn nhau tưởng chừng như ánh mắt của chàng cứ mãi cuốn lấy và ánh mắt của nàng cứ mãi hòa quyện trong sự giao duyên tương ngộ này….
Thế rồi hai vị tiên – công chúa và hòang tử bên nhau chuyện trò… họ kể cho nhau nghe những ngày dài xa cách, họ kể cho nhau nghe với những nỗi nhớ nhung, kể cho nhau nghe những khi ánh tà dương đỏ rực cứ mãi dần buông, dần buông, lòng công chúa cứ mãi nặng trĩu, buồn bã khi màn đêm bao phủ lấy nàng…. Họ kể cho nhau nghe những khi giọt nước mắt cứ chảy dài trên gối chiếc hằng đêm của nàng công chúa Xuhizamachi mỗi khi nhớ đến chàng, họ kể cho nhau nghe những lần trên thượng giới ùn ùn kéo lại những đám mây đen, qua khung cửa sổ này, nàng đứng bên ấy và nhìn những giọt mưa cứ mãi rơi – rơi – rơi xuống trần gian… cứ rơi hoài, lòng nàng thêm nặng trĩu vì ngàn lần nhung nhớ, nàng nhớ về cho chàng tiên Hirhashino, những lúc đó đang còn mãi nơi đâu – xa lắm và đôi khi hầu như nàng cứ ngỡ là biền biệt, xa thẳm vậy…. hòang tử Hirhashino cứ nhìn nàng công chúa Xuhizamachi qua từng chuyện kể, từng nỗi buồn, từng lần vui, nhìn nàng cười những khi ánh ban mai bừng sáng, và buồn bã khi mỗi lần mưa rơi về hạ giới với những nỗi buồn của nàng… căn phòng này, cái không gian này, nơi mà đã bao lần hai con người tiên giới là công chúa Xuhizamachi và hòang tử Hirhashino đã hẹn hò, tâm sự và trao duyên cho nhau một cách nồng thắm… nhưng chỉ tiếc một điều: Vua cha không bao giờ cho hai con người tiên cảnh ấy cưới nhau được, đôi khi còn cấm đoán công chúa Xuhizamachi không được phép gặp gỡ hòang tử Hirhashino nữa…. nhưng nàng đã cãi lại lệnh Vua cha, cho dù Hòang hậu cũng đã nhiều lần góp ý cho Vua – nhưng quyết định của triều đình là không cho “kết chỉ xe duyên tơ hồng” với những người tiên khác hành tinh…. Đúng là một chuyện trắc trở, một câu chuyện tình được bắt nguồn từ một dòng sông, bên dòng sông hiền hòa cứ lững lờ, lững lờ không nước xoáy, không thác lũ… dòng sông yên ả của chốn thiên đình như không có khi nào phải vội vã, chạy đua và gấp gáp… câu chuyện tình của hai con người tiên cảnh đã được kết nghĩa từ một dòng sông – dưới bóng cây Budhihashama tràn đầy kỷ niệm của đôi tình nhân nơi tiên cảnh… giọng nàng công chúa nhỏ nhẹ.. thiết tha nhưng đôi khi cũng mang nặng những ưu tư trầm lắng và chứa đựng nỗi xót xa… nghe nàng kể, với những tháng ngày biền biệt, lòng của hoàng tử Hirhashino không khỏi bùi ngùi và xót xa như thế nào… một không gian trầm lắng và yên tĩnh, lời kể của nàng thỏ thẻ bên tai hoàng tử… đôi khi còn hòa lẫn với tiếng chim ca, tiếng khua chạm vào nhau của những ánh hào quang lung linh của hai con người tiên giới, hòa quyện trong nhau với những tiếng koong keeng thật êm dịu và vui tai….
Lòng chàng bồi hồi và cũng lắm nhiều tiếc nhớ khi xa vắng “người mình đã thương” – một tình yêu không phải thương thầm trộm nhớ - một tình yêu thật sự kể từ dạo dưới gốc cây Budhihashama – hai ánh mắt nhìn nhau không nói – và hình như từ độ ấy…. chỉ có hai con tim rung động theo nhịp đập và hầu như cũng đã nói lên tất cả rồi, không cần phải “thoát ra ngoài cửa miệng”…. hoàng tử Hirhashino âu yếm nhìn lại cho công chúa Xuhizamachi…. Mấy trăm năm rồi, cảnh bồng lai tiên giới chưa làm cho nàng thay đổi chút nào về nhan sắc, nhưng hoàng tử nhận thấy trên dấu hằn khóe mắt của công chúa đã còn có những dấu vết lặng thầm của thời gian, hình như trong muôn ngàn nỗi nhớ ấy… cùng với vạn lần sự tiếc nuối của chàng Hirhashino đã nghĩ về cho nàng công chúa Xuhizamachi.. hai nỗi nhớ và ngàn lần thương yêu trong một chuyện tình bị ngăn cách bởi một dòng sông sao băng muôn vàn trắc trở… kẻ đầu sông, người cuối ngõ… không còn như Ngưu – Chức của thưở nào nữa… mà đây là chốn bồng lai, chốn ấy kể thời gian bằng những mùa sao băng, bằng những thiên kỷ… ôi chao có những buồn bã và đớn đau nào về cho một “chuyện tình” bị xa cách dài ngày như thế….
Hoàng tử Hirhashino nhìn nàng và ôm nàng Xuhizamachi vào lòng mình… trong khi nàng đã ngừng kể, câu chuyện tình bị ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng lao xao của hai luồng ánh sáng hào quang đan quyện vào nhau và cất lên khe khẽ, khe khẽ, đong đưa… Cả không gian hầu như còn mãi những giây phút ngọt ngào như hôm nay, đôi tình nhân tiên giới đang say mê tận hưởng một niềm hạnh phúc vô biên của một chuyện tình thật sự, một chuyện tình thần thoại không gian dối, không lừa đảo, không vị lợi… một chuyện tình của những con người khi yêu thương thì đã đem hết lòng mình để trao về cho “nữa kia” và còn ngược lại…. giờ này – như thấu hiểu cho hai người, hai chú chim non Vulier còn cất lên vài tiếng thánh thót rồi vỗ cánh bay đi… như để nhường lại cho cái không gian tuyệt vời như thế, để chỉ còn lại cho hai người – hai vị tiên đang hưởng thụ những giây phút hạnh phúc ngàn đời chỉ một lần bên nhau như thế này….
Hoàng tử Hirhashino nhìn lại nàng công chúa Xuhizamachi khi đang còn ôm ấp trong vòng tay, nhìn người yêu, công chúa Xuhizamachi mở nụ cười duyên dáng hình như để trao tặng về cho hoàng tử Hirhashino… giây phút ngọt ngào, buông lơi, yên tĩnh và trầm lắng - tay của chàng khẽ nâng chiếc cằm của Xuhizamachi đưa lên… nàng từ từ khép lại đôi mắt với đôi bờ mi cong vuốt, ánh mắt ấy mờ dần, mờ dần rồi khép lại hẵn… hoàng tử Hirhashino đã lặng lẽ cúi xuống và để lên bờ môi của công chúa Xuhizamachi một nụ hôn… tay chàng khép lại quanh lưng của công chúa, và hai vị tiên cảnh bắt đầu ngất ngây với một khoảng trời yêu thương vô tận – vô tận…. Hirhashino vuốt nhẹ trên lưng công chúa Xuhizamachi… một luồng khí sáng chói lòa xuất phát từ tấm lưng thon thả của nàng… một luồng khói trắng tinh xuất phát từ đó… và từ luồng khói sáng ấy bây giờ đã trở thành đôi cánh thiên thần đang phe phẩy theo từng nhịp thở của công chúa – trong khi hai con người tiên giới – cứ mãi đắm say trong nụ hôn nồng nàn… nụ hôn lâu ngày chưa xóa tan đi được vạn lần nỗi nhớ, nụ hôn của một chuyện tình kỷ niệm của thời gian dài kể từ khi một “tia vút từ trên lưng con Bạch mã” bay xuống dòng sông sao ngân… nụ hôn như bù đắp lại tháng ngày dài thiên niên của hai người trong nỗi nhớ, nỗi mong chờ….. hoàng tử dìu nàng công chúa ra gần bên khung cửa sổ, trong khi đôi cánh của nàng công chúa Xuhizamachi cứ chập chờn, chập chờn nhè nhẹ trong khoảng không, hai người quay lại và nhìn nhau… và trong cái nhìn ấy hình như chứa đựng được tất cả những lời gì muốn nói, chứa đựng được ngàn lần nỗi thương yêu… và ánh hào quang của đôi tình nhân tiên cảnh cứ còn mãi phát ra – hòa quyện và cứ nổi lên muôn lời âm thanh thánh thót nhẹ nhàng và trầm bỗng…. hai con người tiên giới lặng lẽ nhìn nhau – không nói – Xuhizamachi nhìn chàng cười cười, còn Hirhashino nhìn lại nàng với ánh mắt trìu mến, trìu mến, hơi ấm ngọt ngào… hầu như chàng không muốn nói lên nào cả… và công chúa Xuhizamachi với nụ cười khả ái hầu như không thể tắt hẵn nhìn lại người tình Hirhashino và cũng đã thấu hiểu trong cái nhìn kia hầu như đã nói lên được tất cả, nói hết lên ngàn lời ái ân và yêu thương rồi….
Hai người “thoát ra” khỏi khung cửa sổ vòng tròn…. Ra ngoài trời bao la, đôi cánh của nàng hoạt động mạnh hơn – như chứa đựng rất nhiều nỗi mừng vui cho một cuộc hội ngộ đầy tính nhân duyên này… lòng nàng Xuhizamachi cảm nhận được sự vui thích biết chừng nào khi giờ này – có lẽ nàng không sao tả cho hết được – chàng Hirhashino hình như cũng đã cảm nhận được như thế, và rồi hai người tiên giới cứ mãi chập chờn, chập chờn bay bay trong khoảng không bao la – Hirhashino ôm chầm lấy nàng, và Xuhizamachi ôm chặt ngang hông chàng… đôi cánh nàng đập mạnh hơn, đập mạnh hơn… và cứ thế dựa vào phép thần thông của Hirhashino và đôi cánh thần tiên của Xuhizamachi….. hai người bay đi – bay đi – bay ra ngoài khoảng không vô tận…. và rồi họ đã đến một khoảng trời bao la mênh mông và hư ảo…
Ở đây, hai người chỉ thấy vô tận và vô tận, hư không và vô cực….chàng Hirhashino đưa ra cánh tay trái, và chỉ ngón trỏ về hướng trước mặt… một luồng sáng bay thẳng vào cõi hư không đó… phía xa xa một tiếng nổ ầm vang… một đốm sáng chợt bùng phát… và hai người bay đến nơi ấy…. công chúa Xuhizamachi thấy có một thảm có xanh – cái màu xanh của thượng tầng không gian sao mà huyền diệu đến độ mà nàng là tiên nữ cũng phải còn thán phục… hai người đáp xuống trên thảm cỏ ấy, trên thảm có – hơi sương còn ướt đẫm thoáng nhẹ… chân nàng chạm xuống thảm cỏ… và một làn hơi mát dịu theo bàn chân nàng tiên nữ thấm sâu vào cơ thể của nàng Xuhizamachi, làm cho nàng cảm thấy khoan khoái và lâng lâng nhẹ hẵn…. không khi nào tâm hồn nàng Xuhizamachi cảm thấy vui mừng và khoan thai như chính lúc này…. Nàng mong muốn cứ không gian này sẽ cho nàng mãi mãi và mãi mãi…. Buông Hirhashino ra khỏi vòng tay ân ái… nàng bước ra vài bước rồi dang hai tay ngẫng mặt lên khỏang không còn cứ mãi bao la bao la và vô cực, nàng hít vào cái không khí dễ chịu, mùi không khí như làn nước hoa thơm mát của những nàng tiên nữ thượng giới hay được hưởng phước từ Trời, nhưng ở đây với cái không gian này, trong vùng không khí này… nàng công chúa Xuhizamachi cảm thấy rất dễ chịu và khoan khoái biết chừng nào… còn hoàng tử Hirhashino, đứng im một chỗ, vòng tay lại và nhìn ngắm về cho người yêu Xuhizamachi của mình…. Đúng là khoảng không vô tận này, cả một vùng trời tràn ngập tình yêu thương chỉ có hai con người chúng ta – chỉ có câu chuyện tình hạnh phúc của hoàng tử Hirhashino và nàng mỹ nhân công chúa Xuhizamachi…..
Hạnh phúc tràn ngập và dâng lên cho cả 2 con người, mà chỉ có hai người cõi tiên mới hưởng được…
Rong chơi đến bên dòng suối, lúc thì hai người dìu nhau đi về nơi vùng gío cát, nhưng ở đây miền gió cát của vùng hư ảo, những cơn gió thỏang đưa qua không bị ảnh hưởng bới từ trường của thái dương, những cơn gió thật nhè nhẹ và cứ nhè nhẹ… hai người dìu nhau đi… đi chầm chậm và trong hai luồng sáng của hai con người tiên giới cứ mãi phát ra và hòa quyện vào nhau, chạm nhau cứ mãi ngân lên những âm thanh ngọt ngào và say đắm như những bản tình ca muôn thưở cứ nhè nhẹ và êm dịu cứ mãi ngân vang lên cho đôi tình nhân đang hưởng lạc một niềm hạnh phúc – đúng là nơi phía chân trời xa thẳm… xa xa – và thật xa chỉ còn có hai người, hai con người tiên giới Hirhashino và nàng công chúa mỹ miều Xuhizamachi….. (thời gian cứ trôi đi và trôi đi – nếu ở dưới dương trần – kể từ khi thoát ra khỏi lâu đài Kajarmidhe ấy thì đến bây giờ đã là 300 năm…)
Họ cùng đi và dìu nhau – dìu nhau cứ đi mãi – đi mãi…
Hai con người tiên giới – cứ mãi rong chơi, họ dìu nhau, ôm nhau và sánh bước bên nhau để hưởng cho nhau những phút giây thần tiên và ngọt ngào mà hầu như không dễ mấy ai… cứ đi, đi mãi, đi hoài… họ lang thang khắp chốn… lúc nghe dòng suối hiền hòa róc rách, lúc thì đứng trước dòng chảy ngân hà…một dòng sông chỉ có miền thượng giới cứ chầm chậm và lững lờ - lững lờ như chưa muốn chảy đi về nơi đâu – để còn nhìn lại cho một niềm hạnh phúc của chính đôi tình nhân muôn thưở - Hirhashino và nàng công chúa Xuhizamachi…..
Hai người dừng lại bên một tảng đá - Hirhashino và Xuhizamachi….. ngồi xuống trên tảng đá ấy, họ nhìn nhau, trong ánh mắt hầu như Hirhashino không nói lên điều gì cả… nhưng với Xuhizamachi….. thì nàng cứ nhìn vào người yêu và nụ cười hầu như không thể nào tắt hẵn…. Xuhizamachi…nhìn Hirhashino và nói:
- Anh… Em không muốn về nữa đâu…
Hirhashino nhìn lại Xuhizamachi….. và chàng khẽ gật đầu…. Xuhizamachi có lẽ vì quá sung sướng mà không khi nào với cái không gian này, chính lúc này mà nàng đã có được – nàng muốn chiếm lấy khoảng không vô tận ngàn trùng này để tận hưởng cho đến hết muôn đời và còn cứ mãi muôn đời muôn đời…. Xuhizamachi ngồi bên cạnh Hirhashino – nàng nép vào ngực của chàng… và hình như nghe rõ hơi thở, nhịp đập của con tim Hirhashino từng hồi và từng hồi như nói nhỏ trong khoảng không: chỉ có hai ta – chỉ có một niềm hạnh phúc của hai ta và sẽ không còn ai khác nữa, chỉ có anh và em – chỉ có Xuhizamachi và Hirhashino, và giờ đây đúng là một vũ trụ - đúng là một khoảng không vô tận – khoảng không ấy chỉ có Xuhizamachi ngồi bên cạnh Hirhashino…
Ánh sáng từ đâu tỏa sáng – tỏa sáng bao phủ lấy hai con người nơi chốn bồng lai tiên cảnh, hai con người đang thật sự vui hưởng một niềm hạnh phúc vô biên đúng nghĩa, vô biên và thái lai…. Một hạnh phúc của hai con người tiên giới đã dám cả gan bỏ trốn cảnh thiên đường thượng giới để cùng nhau tìm hưởng lạc thú của tình yêu nơi một vùng trời bình yên và rất xa – rất xa – xa mãi nghìn trùng, ở đó chỉ có một niềm hạnh phúc trong thương yêu của Xuhizamachi và Hirhashino, một niềm hạnh phúc dạt dào đúng nghĩa, niềm hạnh phúc của đôi tình nhân tiên cảnh bồng lai ấy đã được khởi đầu từ bờ sông ngân, bên gốc cây Budhihashama đầy kỷ niệm của mấy niên kỷ về trước…..
Và họ không bao giờ trở về nơi vùng thượng giới kia nữa……..
NguyenNgocHai
Niềm hạnh phúc đang dạt dào…….
____________________________________________________
Và bây giờ nàng công chúa Xuhizamachi – đang vui hưởng niềm hạnh phúc…….
Dạo chơi nơi bờ sông ngân Một vùng trời bình yên trong hư không nơi tiên cảnh
Niềm hạnh phúc đang ở ngay chính trong nàng. Hirhashino và nàng công chúa mỹ miều Xuhizamachi…
_________________________________________________
Thần tiên cổ tích……
Lâu đài Kajarmidhe vẫn âm thầm phơi mình trong nắng gió….
Những ánh nắng chiếu rọi hầu như làm tăng thêm vẻ nguy nga tráng lệ của lâu đài như muốn phơi trần cho tất cả niềm hạnh phúc đang ngập tràn ở trong đó…
Một lâu đài với một vị Vua; một Hoàng hậu, nhiều nữ thiếp, nhiều quan lại, đông đúc với cả một cung điện nguy nga của một Vương quốc Ohchisama huyền thoại….
Trong một căn phòng… của hàng trăm căn phòng trong đó…..
Một căn phòng của nàng Công chúa Xuhizamachi… một thiếu nữ như đang ở trong một thần thoại của cái cõi thần tiên này, độ tuổi nàng đã đủ để cho nàng phải “tiếp đón” những câu chuyện tình yêu cho mình… nàng công chúa đẹp tựa kiêu sa; như một thiên thần, ngày nào cũng thế… trong những chiếc áo đầm lộng lẫy trắng tinh… nàng công chúa bước ra sảnh đường cung điện… khi thì dạo chơi, khi thì lệnh Vua cha gọi, có khi nàng cũng thẫn thờ đứng trên bậc thềm hòang cung để nhìn về xa xa phía chân mây nào đó… hình như lòng nàng đang nặng trĩu… với một buồn “vô cớ” nào đó, khi nhìn thấy một cành hoa lưu ly đã “rũ xuống” nơi cái chậu trên bậc thềm…chợt nhiên nàng công chúa mỹ miều ấy xót xa cho “một kiếp hoa tàn” – rồi nàng chợt nghĩ: chính ta đây – rồi cũng có lẽ một ngày mai nào đó…. Nhưng nàng tin là còn xa lắm – xa vời vợi…. thì nàng công chúa Xuhizamachi… cũng rồi như thế….. suy nghĩ miên man xong, trước cái cảnh nhộn nhịp quan lại đang đi ra vào hầu cận cho Vua cha… nàng công chúa Xuhizamachi – lặng lẽ trở về phòng mình, ánh nắng ban mai giờ này đã sáng tỏ soi sáng vạn vật và tiếng chim hót vang trời khi nàng mở cánh cửa sổ phòng nàng hình tròn – những ánh sáng ban mai ùa vào phòng, và những cơn gió thỏang ban mai cứ ùa vào – ùa vào trên khuôn mặt của nàng nghe sao mà mát lạnh…. Bên cửa sổ - công chúa Xuhizamachi nhìn ra xa – về phía những chân trời, từng áng mây trôi đi và tôi đi lững lờ… như chào đón nàng công chúa đài các và kiêu sa Xuhizamachi của Hòang cung Kajarmidhe một buổi sáng cũng như bao ngàn buổi sáng như thế…. Phía ngoài xa cảnh vật vẫn buông lơi hòa lẫn trong những ánh nắng ban mai… của một ngày mới như mọi ngày….
Một bóng người từ xa đi tới… một con người mà hầu như chính nàng cũng đã quen thuộc, hoàng tử Hirhashino…. Một trai tráng thanh niên đang ở từ một hành tinh xa xôi nào đó; chung quang chàng, những đám mây đang bao phủ và đưa chàng đến với nàng… một cõi thần tiên, cõi thần tiên mộng mị như ở trong mơ của những con người hạ giới.. nhưng không đây là chốn bồng lai tiên cảnh… đám mây dần dần hiện rõ con người của hoàng tử, công chúa Xuhizamachi mãi mê nhìn đăm đăm vào đám mây đang bao phủ lấy chàng cứ chập chờn lướt đi trong gió thoảng ban mai… Bên cửa sổ của căn phòng công chúa Xuhizamachi trong lâu đài Kajarmidhe…. Mấy con chim Vulier nhỏ nhắn xinh xinh đáp xuống bên khung cửa hót líu lo như chào đón “vị khách quý’ của công chúa… tiến gần – tiến gần; nàng công chúa úp hai tay lên ngực, miệng nàng mở nụ cười xinh xắn, hàm răng trắng ngà nở ra như một đóa hoa, phát ra những luồng ánh sáng mờ nhạt đang cố chiếu rọi vào đám mây hồng kia đang đi tới… lúc này lòng của công chúa nao nao, một chút gì đó mừng vui… Đã mấy mươi lần gặp nhau như thế, trong mấy mươi lần đó hầu như đã trôi qua gần mấy thiên niên kỷ rồi… nhưng lần nào cũng có một nét đặc thù riêng… và lần này hoàng tử Hirhashino đến đây kèm theo chung quanh chàng với một đám mây – mây màu hồng…. Đám mây chợt nhiên vỡ ùa ra, thân hình hoàng tử Hirhashino đang bay bổng trước mặt công chúa Xuhizamachi với một nguyên hình của chàng trai – người yêu của công chúa… đôi bạn tình ngàn năm nhưng không bao giờ cưới… bởi vì hai con người, hai hình thái cách biệt bới hai hành tinh khác nhau… dòng sông ngân hà chia đôi mối tình tan vỡ của họ, chính dòng sông này, bờ sông này, nơi gốc cây Budhihashama ấy là nơi một lần công chúa Xuhizamachi dạo chơi ở cuối vườn thượng giới… vô tình gặp một chàng thanh niên Hirhashino của mấy niên kỷ về trước.. một lần cưỡi con Bạch mã huyền thoại đi ngang qua thấy công chúa Xuhizamachi vô tình té xuống dòng sông – dòng sông ngân - chàng trai Hirhashino liền bay từ trên lưng ngựa đi xuống và “vút” tới dòng sông, chỗ công chúa Xuhizamachi đã bị té… và vớt nàng lên, vì mới bị té xuống nên công chúa chưa phải chìm sâu dưới lòng nước sao mênh mông - thì hòang tử Hirhashino đã bay xuống ôm nàng lên…. Từ đó… mối tình của họ nảy nở trong hai trái tim con người – nói là nói con người nhưng tình yêu đã hòa lẫn trong hai hình thù thần thông của những phép lạ mầu nhiệm và huyền bí nơi hai con người ở chốn tiên cảnh bồng lai…
Khung cửa sổ hình vòng tròn của căn phòng công chúa Xuhizamachi như chợt sáng hơn ánh nắng ban mai vì những ánh hào quang của hai vị tiên giới cứ tỏa sáng – tỏa sáng và hòa quyện vào nhau trong nắng hồng khi hai “thái cực” rực sáng của tình yêu chạm vào nhau thì nó phát ra những âm thanh diệu kỳ - nho nhỏ - thanh thanh và cứ ngân vang ngân vang như những chiếc chuông gió ở dương trần… công chúa Xuhizamachi với nụ cười tươi thắm trên môi… hai tay nàng đưa ra phía trước và chờ đón lấy hình hài của hòang tử Hirhashino đang bay tới, chàng bay từ từ - từ từ giữa khỏang không đầy ánh nắng ban mai của chốn thượng giới… hình như tất cả vạn vật đều trở nên im ắng, lặng lẽ… để chào đón “hai con tim của tình yêu” đang từ từ chạm gần – tới gần… hòang tử Hirhashino cũng đưa hai cánh tay lực lưỡng của một chàng trai, chàng cũng cười và……. Thế gian hầu như im lặng, im lặng và lặng lẽ để những ánh hào quang, những luồng sáng diệu kỳ của tình yêu được phát ra từ chính con tim của hai vị tiên giới chạm nhau và tạo nên những âm thanh nhè nhẹ, nhè nhẹ, thế rồi trời đất như vỡ òa, không gian vạn vật như tối hẵn lại, hoang vu và trầm lắng chỉ còn là tiếng thở đều đều của hai con người tiên cảnh đang ôm nhau trong vòng tay ân ái, ân ái….
Thế là vạn vật lại mở ra – không gian trầm lắng của ánh ban mai lại trở về như cũ, trong căn phòng công chúa Xuhizamachi như được sáng thêm hơn một thư ánh sáng diệu kỳ không thể tả được hết, một thứ ánh sáng như cứ mãi lâng lâng và bay bổng, để chứng kiến cho một sự hội ngộ của tình yêu giữa nàng công chúa Xuhizamachi và hòang tử Hirhashino…. Bên khung cửa hình tròn hai chú chim nhỏ Vulier như chưa muốn bay đi, và cứ nhìn về cho hai vị tiên tình yêu cứ nhìn nhau – nhìn nhau tưởng chừng như ánh mắt của chàng cứ mãi cuốn lấy và ánh mắt của nàng cứ mãi hòa quyện trong sự giao duyên tương ngộ này….
Thế rồi hai vị tiên – công chúa và hòang tử bên nhau chuyện trò… họ kể cho nhau nghe những ngày dài xa cách, họ kể cho nhau nghe với những nỗi nhớ nhung, kể cho nhau nghe những khi ánh tà dương đỏ rực cứ mãi dần buông, dần buông, lòng công chúa cứ mãi nặng trĩu, buồn bã khi màn đêm bao phủ lấy nàng…. Họ kể cho nhau nghe những khi giọt nước mắt cứ chảy dài trên gối chiếc hằng đêm của nàng công chúa Xuhizamachi mỗi khi nhớ đến chàng, họ kể cho nhau nghe những lần trên thượng giới ùn ùn kéo lại những đám mây đen, qua khung cửa sổ này, nàng đứng bên ấy và nhìn những giọt mưa cứ mãi rơi – rơi – rơi xuống trần gian… cứ rơi hoài, lòng nàng thêm nặng trĩu vì ngàn lần nhung nhớ, nàng nhớ về cho chàng tiên Hirhashino, những lúc đó đang còn mãi nơi đâu – xa lắm và đôi khi hầu như nàng cứ ngỡ là biền biệt, xa thẳm vậy…. hòang tử Hirhashino cứ nhìn nàng công chúa Xuhizamachi qua từng chuyện kể, từng nỗi buồn, từng lần vui, nhìn nàng cười những khi ánh ban mai bừng sáng, và buồn bã khi mỗi lần mưa rơi về hạ giới với những nỗi buồn của nàng… căn phòng này, cái không gian này, nơi mà đã bao lần hai con người tiên giới là công chúa Xuhizamachi và hòang tử Hirhashino đã hẹn hò, tâm sự và trao duyên cho nhau một cách nồng thắm… nhưng chỉ tiếc một điều: Vua cha không bao giờ cho hai con người tiên cảnh ấy cưới nhau được, đôi khi còn cấm đoán công chúa Xuhizamachi không được phép gặp gỡ hòang tử Hirhashino nữa…. nhưng nàng đã cãi lại lệnh Vua cha, cho dù Hòang hậu cũng đã nhiều lần góp ý cho Vua – nhưng quyết định của triều đình là không cho “kết chỉ xe duyên tơ hồng” với những người tiên khác hành tinh…. Đúng là một chuyện trắc trở, một câu chuyện tình được bắt nguồn từ một dòng sông, bên dòng sông hiền hòa cứ lững lờ, lững lờ không nước xoáy, không thác lũ… dòng sông yên ả của chốn thiên đình như không có khi nào phải vội vã, chạy đua và gấp gáp… câu chuyện tình của hai con người tiên cảnh đã được kết nghĩa từ một dòng sông – dưới bóng cây Budhihashama tràn đầy kỷ niệm của đôi tình nhân nơi tiên cảnh… giọng nàng công chúa nhỏ nhẹ.. thiết tha nhưng đôi khi cũng mang nặng những ưu tư trầm lắng và chứa đựng nỗi xót xa… nghe nàng kể, với những tháng ngày biền biệt, lòng của hoàng tử Hirhashino không khỏi bùi ngùi và xót xa như thế nào… một không gian trầm lắng và yên tĩnh, lời kể của nàng thỏ thẻ bên tai hoàng tử… đôi khi còn hòa lẫn với tiếng chim ca, tiếng khua chạm vào nhau của những ánh hào quang lung linh của hai con người tiên giới, hòa quyện trong nhau với những tiếng koong keeng thật êm dịu và vui tai….
Lòng chàng bồi hồi và cũng lắm nhiều tiếc nhớ khi xa vắng “người mình đã thương” – một tình yêu không phải thương thầm trộm nhớ - một tình yêu thật sự kể từ dạo dưới gốc cây Budhihashama – hai ánh mắt nhìn nhau không nói – và hình như từ độ ấy…. chỉ có hai con tim rung động theo nhịp đập và hầu như cũng đã nói lên tất cả rồi, không cần phải “thoát ra ngoài cửa miệng”…. hoàng tử Hirhashino âu yếm nhìn lại cho công chúa Xuhizamachi…. Mấy trăm năm rồi, cảnh bồng lai tiên giới chưa làm cho nàng thay đổi chút nào về nhan sắc, nhưng hoàng tử nhận thấy trên dấu hằn khóe mắt của công chúa đã còn có những dấu vết lặng thầm của thời gian, hình như trong muôn ngàn nỗi nhớ ấy… cùng với vạn lần sự tiếc nuối của chàng Hirhashino đã nghĩ về cho nàng công chúa Xuhizamachi.. hai nỗi nhớ và ngàn lần thương yêu trong một chuyện tình bị ngăn cách bởi một dòng sông sao băng muôn vàn trắc trở… kẻ đầu sông, người cuối ngõ… không còn như Ngưu – Chức của thưở nào nữa… mà đây là chốn bồng lai, chốn ấy kể thời gian bằng những mùa sao băng, bằng những thiên kỷ… ôi chao có những buồn bã và đớn đau nào về cho một “chuyện tình” bị xa cách dài ngày như thế….
Hoàng tử Hirhashino nhìn nàng và ôm nàng Xuhizamachi vào lòng mình… trong khi nàng đã ngừng kể, câu chuyện tình bị ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng lao xao của hai luồng ánh sáng hào quang đan quyện vào nhau và cất lên khe khẽ, khe khẽ, đong đưa… Cả không gian hầu như còn mãi những giây phút ngọt ngào như hôm nay, đôi tình nhân tiên giới đang say mê tận hưởng một niềm hạnh phúc vô biên của một chuyện tình thật sự, một chuyện tình thần thoại không gian dối, không lừa đảo, không vị lợi… một chuyện tình của những con người khi yêu thương thì đã đem hết lòng mình để trao về cho “nữa kia” và còn ngược lại…. giờ này – như thấu hiểu cho hai người, hai chú chim non Vulier còn cất lên vài tiếng thánh thót rồi vỗ cánh bay đi… như để nhường lại cho cái không gian tuyệt vời như thế, để chỉ còn lại cho hai người – hai vị tiên đang hưởng thụ những giây phút hạnh phúc ngàn đời chỉ một lần bên nhau như thế này….
Hoàng tử Hirhashino nhìn lại nàng công chúa Xuhizamachi khi đang còn ôm ấp trong vòng tay, nhìn người yêu, công chúa Xuhizamachi mở nụ cười duyên dáng hình như để trao tặng về cho hoàng tử Hirhashino… giây phút ngọt ngào, buông lơi, yên tĩnh và trầm lắng - tay của chàng khẽ nâng chiếc cằm của Xuhizamachi đưa lên… nàng từ từ khép lại đôi mắt với đôi bờ mi cong vuốt, ánh mắt ấy mờ dần, mờ dần rồi khép lại hẵn… hoàng tử Hirhashino đã lặng lẽ cúi xuống và để lên bờ môi của công chúa Xuhizamachi một nụ hôn… tay chàng khép lại quanh lưng của công chúa, và hai vị tiên cảnh bắt đầu ngất ngây với một khoảng trời yêu thương vô tận – vô tận…. Hirhashino vuốt nhẹ trên lưng công chúa Xuhizamachi… một luồng khí sáng chói lòa xuất phát từ tấm lưng thon thả của nàng… một luồng khói trắng tinh xuất phát từ đó… và từ luồng khói sáng ấy bây giờ đã trở thành đôi cánh thiên thần đang phe phẩy theo từng nhịp thở của công chúa – trong khi hai con người tiên giới – cứ mãi đắm say trong nụ hôn nồng nàn… nụ hôn lâu ngày chưa xóa tan đi được vạn lần nỗi nhớ, nụ hôn của một chuyện tình kỷ niệm của thời gian dài kể từ khi một “tia vút từ trên lưng con Bạch mã” bay xuống dòng sông sao ngân… nụ hôn như bù đắp lại tháng ngày dài thiên niên của hai người trong nỗi nhớ, nỗi mong chờ….. hoàng tử dìu nàng công chúa ra gần bên khung cửa sổ, trong khi đôi cánh của nàng công chúa Xuhizamachi cứ chập chờn, chập chờn nhè nhẹ trong khoảng không, hai người quay lại và nhìn nhau… và trong cái nhìn ấy hình như chứa đựng được tất cả những lời gì muốn nói, chứa đựng được ngàn lần nỗi thương yêu… và ánh hào quang của đôi tình nhân tiên cảnh cứ còn mãi phát ra – hòa quyện và cứ nổi lên muôn lời âm thanh thánh thót nhẹ nhàng và trầm bỗng…. hai con người tiên giới lặng lẽ nhìn nhau – không nói – Xuhizamachi nhìn chàng cười cười, còn Hirhashino nhìn lại nàng với ánh mắt trìu mến, trìu mến, hơi ấm ngọt ngào… hầu như chàng không muốn nói lên nào cả… và công chúa Xuhizamachi với nụ cười khả ái hầu như không thể tắt hẵn nhìn lại người tình Hirhashino và cũng đã thấu hiểu trong cái nhìn kia hầu như đã nói lên được tất cả, nói hết lên ngàn lời ái ân và yêu thương rồi….
Hai người “thoát ra” khỏi khung cửa sổ vòng tròn…. Ra ngoài trời bao la, đôi cánh của nàng hoạt động mạnh hơn – như chứa đựng rất nhiều nỗi mừng vui cho một cuộc hội ngộ đầy tính nhân duyên này… lòng nàng Xuhizamachi cảm nhận được sự vui thích biết chừng nào khi giờ này – có lẽ nàng không sao tả cho hết được – chàng Hirhashino hình như cũng đã cảm nhận được như thế, và rồi hai người tiên giới cứ mãi chập chờn, chập chờn bay bay trong khoảng không bao la – Hirhashino ôm chầm lấy nàng, và Xuhizamachi ôm chặt ngang hông chàng… đôi cánh nàng đập mạnh hơn, đập mạnh hơn… và cứ thế dựa vào phép thần thông của Hirhashino và đôi cánh thần tiên của Xuhizamachi….. hai người bay đi – bay đi – bay ra ngoài khoảng không vô tận…. và rồi họ đã đến một khoảng trời bao la mênh mông và hư ảo…
Ở đây, hai người chỉ thấy vô tận và vô tận, hư không và vô cực….chàng Hirhashino đưa ra cánh tay trái, và chỉ ngón trỏ về hướng trước mặt… một luồng sáng bay thẳng vào cõi hư không đó… phía xa xa một tiếng nổ ầm vang… một đốm sáng chợt bùng phát… và hai người bay đến nơi ấy…. công chúa Xuhizamachi thấy có một thảm có xanh – cái màu xanh của thượng tầng không gian sao mà huyền diệu đến độ mà nàng là tiên nữ cũng phải còn thán phục… hai người đáp xuống trên thảm cỏ ấy, trên thảm có – hơi sương còn ướt đẫm thoáng nhẹ… chân nàng chạm xuống thảm cỏ… và một làn hơi mát dịu theo bàn chân nàng tiên nữ thấm sâu vào cơ thể của nàng Xuhizamachi, làm cho nàng cảm thấy khoan khoái và lâng lâng nhẹ hẵn…. không khi nào tâm hồn nàng Xuhizamachi cảm thấy vui mừng và khoan thai như chính lúc này…. Nàng mong muốn cứ không gian này sẽ cho nàng mãi mãi và mãi mãi…. Buông Hirhashino ra khỏi vòng tay ân ái… nàng bước ra vài bước rồi dang hai tay ngẫng mặt lên khỏang không còn cứ mãi bao la bao la và vô cực, nàng hít vào cái không khí dễ chịu, mùi không khí như làn nước hoa thơm mát của những nàng tiên nữ thượng giới hay được hưởng phước từ Trời, nhưng ở đây với cái không gian này, trong vùng không khí này… nàng công chúa Xuhizamachi cảm thấy rất dễ chịu và khoan khoái biết chừng nào… còn hoàng tử Hirhashino, đứng im một chỗ, vòng tay lại và nhìn ngắm về cho người yêu Xuhizamachi của mình…. Đúng là khoảng không vô tận này, cả một vùng trời tràn ngập tình yêu thương chỉ có hai con người chúng ta – chỉ có câu chuyện tình hạnh phúc của hoàng tử Hirhashino và nàng mỹ nhân công chúa Xuhizamachi…..
Hạnh phúc tràn ngập và dâng lên cho cả 2 con người, mà chỉ có hai người cõi tiên mới hưởng được…
Rong chơi đến bên dòng suối, lúc thì hai người dìu nhau đi về nơi vùng gío cát, nhưng ở đây miền gió cát của vùng hư ảo, những cơn gió thỏang đưa qua không bị ảnh hưởng bới từ trường của thái dương, những cơn gió thật nhè nhẹ và cứ nhè nhẹ… hai người dìu nhau đi… đi chầm chậm và trong hai luồng sáng của hai con người tiên giới cứ mãi phát ra và hòa quyện vào nhau, chạm nhau cứ mãi ngân lên những âm thanh ngọt ngào và say đắm như những bản tình ca muôn thưở cứ nhè nhẹ và êm dịu cứ mãi ngân vang lên cho đôi tình nhân đang hưởng lạc một niềm hạnh phúc – đúng là nơi phía chân trời xa thẳm… xa xa – và thật xa chỉ còn có hai người, hai con người tiên giới Hirhashino và nàng công chúa mỹ miều Xuhizamachi….. (thời gian cứ trôi đi và trôi đi – nếu ở dưới dương trần – kể từ khi thoát ra khỏi lâu đài Kajarmidhe ấy thì đến bây giờ đã là 300 năm…)
Họ cùng đi và dìu nhau – dìu nhau cứ đi mãi – đi mãi…
Hai con người tiên giới – cứ mãi rong chơi, họ dìu nhau, ôm nhau và sánh bước bên nhau để hưởng cho nhau những phút giây thần tiên và ngọt ngào mà hầu như không dễ mấy ai… cứ đi, đi mãi, đi hoài… họ lang thang khắp chốn… lúc nghe dòng suối hiền hòa róc rách, lúc thì đứng trước dòng chảy ngân hà…một dòng sông chỉ có miền thượng giới cứ chầm chậm và lững lờ - lững lờ như chưa muốn chảy đi về nơi đâu – để còn nhìn lại cho một niềm hạnh phúc của chính đôi tình nhân muôn thưở - Hirhashino và nàng công chúa Xuhizamachi…..
Hai người dừng lại bên một tảng đá - Hirhashino và Xuhizamachi….. ngồi xuống trên tảng đá ấy, họ nhìn nhau, trong ánh mắt hầu như Hirhashino không nói lên điều gì cả… nhưng với Xuhizamachi….. thì nàng cứ nhìn vào người yêu và nụ cười hầu như không thể nào tắt hẵn…. Xuhizamachi…nhìn Hirhashino và nói:
- Anh… Em không muốn về nữa đâu…
Hirhashino nhìn lại Xuhizamachi….. và chàng khẽ gật đầu…. Xuhizamachi có lẽ vì quá sung sướng mà không khi nào với cái không gian này, chính lúc này mà nàng đã có được – nàng muốn chiếm lấy khoảng không vô tận ngàn trùng này để tận hưởng cho đến hết muôn đời và còn cứ mãi muôn đời muôn đời…. Xuhizamachi ngồi bên cạnh Hirhashino – nàng nép vào ngực của chàng… và hình như nghe rõ hơi thở, nhịp đập của con tim Hirhashino từng hồi và từng hồi như nói nhỏ trong khoảng không: chỉ có hai ta – chỉ có một niềm hạnh phúc của hai ta và sẽ không còn ai khác nữa, chỉ có anh và em – chỉ có Xuhizamachi và Hirhashino, và giờ đây đúng là một vũ trụ - đúng là một khoảng không vô tận – khoảng không ấy chỉ có Xuhizamachi ngồi bên cạnh Hirhashino…
Ánh sáng từ đâu tỏa sáng – tỏa sáng bao phủ lấy hai con người nơi chốn bồng lai tiên cảnh, hai con người đang thật sự vui hưởng một niềm hạnh phúc vô biên đúng nghĩa, vô biên và thái lai…. Một hạnh phúc của hai con người tiên giới đã dám cả gan bỏ trốn cảnh thiên đường thượng giới để cùng nhau tìm hưởng lạc thú của tình yêu nơi một vùng trời bình yên và rất xa – rất xa – xa mãi nghìn trùng, ở đó chỉ có một niềm hạnh phúc trong thương yêu của Xuhizamachi và Hirhashino, một niềm hạnh phúc dạt dào đúng nghĩa, niềm hạnh phúc của đôi tình nhân tiên cảnh bồng lai ấy đã được khởi đầu từ bờ sông ngân, bên gốc cây Budhihashama đầy kỷ niệm của mấy niên kỷ về trước…..
Và họ không bao giờ trở về nơi vùng thượng giới kia nữa……..
NguyenNgocHai
Niềm hạnh phúc đang dạt dào…….
____________________________________________________
Và bây giờ nàng công chúa Xuhizamachi – đang vui hưởng niềm hạnh phúc…….
Dạo chơi nơi bờ sông ngân Một vùng trời bình yên trong hư không nơi tiên cảnh
Niềm hạnh phúc đang ở ngay chính trong nàng. Hirhashino và nàng công chúa mỹ miều Xuhizamachi…
_________________________________________________