Trong đêm đen, vùng quê đặc quánh trong bóng tối và ánh trăng màu trắng xanh yếu ớt không rải đều thứ ánh sáng của mình lên vùng đất ấy khiến quang cảnh nhuốm màu liêu trai.
Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng ếch nhái kêu à uôm khắp nơi. Những chú chó chỉ vẫy đuôi nằm ngoài hiên những ngôi nhà trong vùng đất mang diện tích hình tròn rộng lớn.
Đột nhiên trong đêm đen có tiếng khóc chào đời của một hài nhi bé bỏng. Tức khắc, khắp thôn xuất hiện những đốm lửa đỏ bập bùng. Mọi người tụ tập lại trong một căn nhà nhỏ ở giữa làng. Người phụ nữ trẻ vừa hạ sinh một đứa con trai bụ bẫm trắng trẻo, nhau thai và máu còn dính trên người đứa trẻ. Cuống rốn dài ngoằng, và hài nhi đang nằm gọn trên hai bàn tay của một bà đỡ có gương mặt tròn nhưng ánh mắt thiếu vẻ đôn hậu.
- Một đứa con trai!
Những người có mặt bật thốt và ai cũng cố chen chân vào trong xem cho bằng được. Một người đàn ông có dáng bệ vệ mặc bộ đồ lụa bóng bẩy, tay chống batoong được làm bằng trúc lâu năm tiến lên nhìn ngắm đứa trẻ trên tay bà đỡ và gật gù:
- Đúng là người được lựa chọn!
Mọi người ồ lên xì xầm bàn tán. Ai cũng vui vẻ hớn hở ra mặt còn người phụ nữ trẻ đang nằm trên giường ở trong nhà với thân hình đẫm mồ hôi thì hoảng hốt vội chồm dậy. Cô giơ tay về phía người đàn ông có dáng bệ vệ kia:
- Thưa trưởng làng, xin người hãy để đứa trẻ cho con nuôi. Con đã mang nặng đẻ đau ra nó.
- Chúng ta sẽ nuôi dưỡng nó một cách tốt nhất!
- Xin người! Con muốn nuôi dưỡng con của mình. Đó là đứa con duy nhất của con.
- Với danh nghĩa trưởng làng, ta đảm bảo đứa trẻ có một cuộc sống sung túc đầy đủ. Trên thế giới này có của ngon vật lạ nào thì đứa trẻ này cũng có được những thứ ấy trong cuộc sống của mình.
- Không! Xin hãy trả con cho tôi!
Mặc cho một người đàn bà già nua níu giữ lại, người phụ nữ trẻ vẫn chồm lên, tụt xuống khỏi giường mặc kệ máu chảy loang khắp nền nhà được làm bằng đất. Cô quì gối trước mặt người đàn ông được gọi là trưởng làng và cầu xin với vẻ khẩn thiết:
- Chồng con lên rừng kiếm sâm đã chết không thể quay về được. Đây là giọt máu duy nhất của anh ấy. Con xin trưởng làng hãy để đứa trẻ cho con nuôi dưỡng.
- Không được! Đây là đứa bé được thần linh lựa chọn. Và nó sẽ được sống ở nơi thần linh có thể nhìn thấy được.
- Không có thần linh nào chọn lựa hết! Đó là ý muốn độc ác của trưởng làng và những người ở quanh đây thôi.
Người mẹ trẻ gào lên. Cô chỉ tay vào đám người đang đứng xúm đông ở sân nhà mình với đuốc lập loè ánh lửa như ma trơi:
- Sao ông không bảo họ đưa con mình cho thần linh mà lại xúm vào bắt con của tôi đi?
- Con của họ không được thần linh lựa chọn.
Trưởng làng chỉ tay ra ngoài sân. Giọng ông ta có vẻ không hài lòng trước sự nổi giận của người phụ nữ trẻ:
- Cô có thấy toà tháp đôi nằm trên đỉnh đồi của làng ta không? Đó chính là nơi con trai cô được sống. Ở đó có rất nhiều kẻ hầu người hạ sẵn sàng phục vụ con cô không thiếu bất cứ một cái gì.
- Con tôi không cần những thứ đó!
Trưởng làng nhìn sững vào mặt người mẹ trẻ, ánh mắt của lão trở nên lạnh lùng và quyền uy:
- Cô muốn cả làng ta phải suy vong sao? Cô muốn chúng ta chết hết và cô không được ở nơi này nữa sao?
Người đàn bà già nua vội túm lấy người phụ nữ trẻ và kêu khóc:
- Con ơi! Con hãy thương thân mẹ già mà để trưởng làng đưa nó đi. Nếu không mẹ con ta không có chỗ dung thân vì đã làm ảnh hưởng tới cả làng đấy con.
- Nhưng đó là đứa cháu nội duy nhất của mẹ!
- Chúng ta hãy vì cả làng con ạ. Đây là truyền thống của chúng ta từ xưa đến nay.
- Đây không thể gọi là truyền thống được. Nếu có thì là của loài quỉ dữ chứ không phải những con người!
- Thôi, thôi! Mẹ xin con!
Người đàn bà già nua quì xuống trước mặt trưởng làng và nắm lấy bàn tay của ông ta:
- Xin trưởng làng hãy mang thằng bé tới nơi nó được lựa chọn. Tôi xin nguyện hiến dâng đứa cháu nội duy nhất của mình cho thần linh. Những vị thần phù trợ cho làng chúng ta luôn phồn thịnh, tốt tươi.
- Được! Ta chấp nhận lời thỉnh cầu của già Giu!
Trưởng làng phẩy tay, tức khắc bà đã quấn đứa trẻ bằng mảnh vải lụa trắng mà hai cô gái trẻ vừa mang tới và bế đứa trẻ tội nghiệp vừa rời khỏi bụng mẹ đi. Trưởng làng nhìn người mẹ trẻ với ánh mắt ác cảm và quay lưng. Đám người cũng đi theo ông ta. Phút chốc, khoảng sân nhà già Giu trở lại tăm tối và lặng ngắt.
Già Giu nhìn con dâu mà ruột gan thắt lại. Già không đau đớn sao được khi đứa cháu nội duy nhất lại được thần linh lựa chọn. Dù muốn dù không thì cũng phải để trưởng làng đưa nó tới tháp nam, một trong hai tháp đôi nơi thờ thần linh. Đứa trẻ sẽ sống ở đấy và chẳng bao giờ được gặp lại mẹ và bà nội của mình.
- Trời ơi! Tôi muốn chết theo chồng tôi. Gian ơi, anh ở đâu sao không về đây để cùng em bảo vệ con của chúng ta chứ?
Cô gái gào khóc gọi tên chồng trong vật vã đớn đau. Già Giu ôm con dâu vào trong lòng, bà mếu máo. Giọng cũng đau đớn không kém phần cô con dâu.
- Con à... Mẹ cũng đâu muốn như thế đâu. Nhưng chúng ta không thể nào làm khác được.
- Mẹ à, sao mẹ lại để họ bắt con của con và anh Gian đi chứ. Chúng ta đi ra khỏi làng mà vẫn có thể sống được mà. Con sẽ nuôi mẹ và đứa con của con với Gian. Con có sức khoẻ, con gái của làng Phồn này sức khoẻ như những con voi rừng mà.
- Mẹ biết! Mẹ biết! Nhưng chúng ta đi rồi còn mồ của tổ tiên ông bà ở làng thì sao? Họ sẽ không để yên cho những người đã yên nghỉ dưới mấy thước đất sâu đâu, Li Yêng à.
Li Yêng đau đớn khóc lặng trong tay của già Giu. Cô thừa hiểu tục lệ của làng như thế nào. Con trai cô được nuôi dưỡng trong ngôi tháp kia, không được gặp gỡ cha mẹ cũng như bất cứ ai ngoài những người có phận sự trong toà tháp đó. Trên đỉnh tháp chính là nơi thờ thần Phồn thực. Vị thần phù trợ cho làng Phồn thịnh vượng, ấm no quanh năm. Đứa trẻ lớn lên mà chẳng biết mẹ cha hay nguồn cội của mình. Và điều đau đớn nhất là...
Li Yêng ngất lịm trên tay già Giu khi cô nghĩ tới đó.
Già Giu đặt rá xôi gạo nếp mới với đậu xanh trước mộ của Li Yêng. Do khóc nhiều, cô bị băng huyết và xuống sức mà chết. Nhưng cái chính không phải là quá đau đớn mà chết. Mà vì bát chè sắn mà người nhà trưởng làng mới mang tới hôm qua. Họ đã bảo đấy là chè mà vợ của trưởng làng nấu nên Li Yêng mới ăn. Bởi vợ của trưởng làng là chị họ của Li Yêng.
Thuở bé, cả hai rất thân thiết với nhau. Và Li Yêng tin tưởng người chị họ của mình. Già Giu biết trong bát chè sắn đó có thuốc độc nhưng khi già biết được thì cũng là lúc Li Yêng đã ăn hết bát chè đó rồi. Già chỉ biết ngồi khóc và nhìn Li Yêng co thắt cả người trong cơn đau vật vã trước khi chết.
Giờ đây, cả nhà già Giu chỉ còn mình già còn sống. Còn lại đều nằm lại dưới đất sâu. Nơi mà cây cối bám vào đấy để sinh trưởng.
Làm cơm cúng ba ngày cho con dâu xong, già Giu đóng cửa nhà và thắp hương khấn vái ông bà tổ tiên. Già ngồi rất lâu trước bàn thờ, cứ ngồi như thế tới lúc người của già Giu bắt đầu chảy nước và kiến ở đâu bu quanh lại.
Cả làng cũng biết già Giu treo một con dao trước cửa và đóng chặt cửa nhà ở trong để làm gì nên cũng không ai vào xem. Vả lại chẳng ai muốn vào ngôi nhà của kẻ định không cho đứa trẻ được thần linh chọn để họ mang tới tháp đôi ở trên đỉnh đồi kia.
Già Giu chết đi mà không ai biết, chẳng bao lâu sau đó trong làng cũng có một người mẹ trẻ vừa hạ sinh một hài nhi bé bỏng. Một bé gái! Và ông trưởng làng cũng lại tới và đưa bé gái vừa chào đời đó tới khu tháp đôi. Từ đó, dân trong làng cũng không còn phải nửa mừng vui, nửa lo lắng khi không còn ai được thần linh lựa chọn. Họ đều biết những đứa trẻ được thần linh lựa chọn sẽ được nuôi ở một nơi tách biệt hẳn với mọi người dân trong làng và cả gia đình của mình nữa. Sau đó thì họ sẽ cho hai đứa trẻ...
Mười lăm năm sau, khi ngôi nhà của già Giu đã xập xệ và hoang tàn, chỉ một cơn gió mạnh là có thể thổi sập cả ngôi nhà xiêu vẹo vì lâu lắm rồi không có ai ở. Và khi đó người làng gần như quên đi sự có mặt của ngôi nhà mà già Giu từng sống, cũng như quên mất người mẹ trẻ Li Yêng đã chết năm nào. Họ chỉ còn mong ngóng tới mùa trăng tròn, ngày đó sẽ là ngày mà hai đứa trẻ đủ mười lăm tuổi. Ngày mở cửa cả hai toà tháp!
Trưởng làng bây giờ già hơn, râu lốm đốm bạc và chống một cái gậy bằng gỗ trắc nhìn đẹp hơn và chắc chắn hơn. Dẫn đầu đoàn người đang trên đường đi tới chỗ tháp đôi, trưởng làng dừng lại ở cổng ngoài và phẩy tay ra hiệu cho một người hầu gọi cổng.
Một lúc lâu sau, trong sân có một người cởi trần để lộ bộ ngực và bụng béo mỡ, cái quần vải được buộc bằng một dải thắt lưng và tóc dài xoã được cột lại sau lưng bằng một cái dây mây được đan khá cầu kỳ. Người đàn ông có vóc dáng lạ lẫm, khác hẳn với mọi người đó nhìn trưởng làng với vẻ lạnh lùng.
- Mời trưởng làng vào!
Ông ta đứng gọn sang một bên để trưởng làng đi vào. Còn mọi người đứng lại ở ngoài.
- Mai là ngày trăng tròn! Tín đồ của thần linh đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?
- Ta đã chuẩn bị xong rồi. Hãy yên tâm! - Vâng!
Trưởng làng được dẫn tới tháp nam, một người khác ăn mặc như người đang đi cạnh trưởng làng mở cửa và đứng gọn một bên khi ông ta đi qua. Trưởng làng được dẫn tới một căn phòng nằm ngay trên tầng tháp thứ hai. Nơi có thể nhìn thấy hết khoảng vườn, sân rộng lớn trong khu tháp nhưng không thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
- Đây!
Người đàn ông có mái tóc dài được cột bằng những sợi mây bện lại với nhau ấy chìa tay trước một cánh cửa bằng gỗ lim vững chãi. Trưởng làng kéo cái ô cửa phía trên và nhìn vào trong. Bên trong phòng, một cậu bé khoảng mười lăm tuổi đang tẩn mẩn khắc hình một con chim nhỏ. Cậu ta khẽ ngẩng lên nhìn khi thấy ô cửa được mở ra rồi lại thản nhiên làm tiếp công việc của mình.
- Tính tình thế nào?
- Đúng là đứa trẻ được thần linh lựa chọn! Nó ăn khoẻ, ngủ say và chỉ quanh quẩn trong phòng với những việc mà nó yêu thích.
Trưởng làng nhìn thân hình béo tốt của đứa trẻ thì hài lòng. Ông ta cũng thấy cả những con thú nhỏ bằng gỗ với đủ chủng loại và hình dáng được xếp đầy trên những cái kệ dược đóng vào sát tường. Với những gì được nhìn thấy, ông ta phải thừa nhận thằng bé đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn, thuần thục và được thần linh lựa chọn. Ông ta quay người đi ra ngoài:
- Đêm trăng tròn ngày mai hãy để hai đứa trẻ ở cạnh nhau.
- Công việc này chúng tôi rõ hơn ai hết.
Tín đồ có thân hình béo ú gật đầu và dẫn trưởng làng đến căn phòng chung của hai đứa trẻ. Ngày mai chúng sẽ được đến đó, được uống thứ nước tinh chế từ loại lá cây ngải đang đặt trước bàn thờ kia. Ăn những trái cây mà người dân trong làng trồng trọt được. Và giữa gian phòng có trải một mảnh vải lụa trắng tinh tươm có mùi thơm của loài hoa Li Yêng. Loài hoa mà cô gái nào trong làng cũng muốn đó là tên của mình. Nhưng thực ra người trong làng rất ít khi đặt tên cho con gái của mình là Li Yêng. Bởi cô gái có những cái tên ấy thường sẽ sinh ra những đứa trẻ được thần linh lựa chọn. Mọi thứ đã được chuẩn bị chu tất. Ông về bảo mọi người chuẩn bị sẵn lễ vật để cúng tế.
- Nửa đêm mai chúng tôi sẽ cho hai mươi cô gái trẻ mang đồ tế lễ đến! Và cả hai mươi trai tráng khoẻ mạnh.
- Đúng thế! Sẽ không thiếu một ai. Người trong làng đang rất nôn nóng được tự tay mình thực hiện nghi lễ nên tín đồ trưởng không cần phải lo việc đó.
- Tôi rất yên lòng!
Trưởng làng đặt tay lên chóp mũi của mình cúi chào tín đồ trưởng có thân hình mỡ màng và đi thẳng ra ngoài cổng tháp. Ông ta không quay lại nhìn và cũng không cần quay lại nhìn, bởi vì ngay giữa đêm mai ông ta sẽ phải quay lại đây để cùng tín đồ trưởng chuẩn bị buổi lễ tế thần linh.
Con trai! Đưa tay ta xem nào. Một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, vóc dáng cao lớn và khoẻ mạnh, anh mặc bộ quần áo của người đi rừng, chân quấn xà cạp và được buộc lại bằng những sợi dây bện từ cây đay.
- Nhưng... ông không phải là tín đồ trưởng!
- Ta là cha của con! Gian!
- Gian?
- Đúng thế! Họ đặt cho con cái tên Tiểu Phồn. Nhưng thực sự ta và Li Yêng - mẹ của con đã đặt tên con là Gian Ưng. Con sẽ là con đại bàng núi sải đôi cánh rộng của mình để bảo vệ cho những người con yêu mến.
- Nhưng họ bảo tên con là Tiểu Phồn!
- Không! Con là Gian Ưng. Con trai của Gian và Li Yêng, cháu của già Giu -người đã từng sống ở ngôi nhà nhỏ giữa làng Phồn.
- Còn có những con người ở ngoài kia sao?
- Tất nhiên rồi con trai, có rất nhiều người ở ngoài kia.
Gian chỉ tay ra ngoài nhưng dáng đứng của anh vẫn bất động. Anh nhìn không chớp đứa con trai ngây ngô của mình. Đã mười lăm năm nó không được đi đâu ngoài khoảng vườn của tháp nam. Không được nhìn thấy ai ngoài những người có chung một cái tên là tín đồ ở trong tháp này.
- Nhưng tại sao cha lại vào được đây?
- Ta cũng không hiểu nữa! Ta đã rất nhớ con và cố gắng để vào gặp con được một lần, và thế là ta thấy ở đây sau khi lòng ta cháy bỏng khao khát đó.
Gian nhìn Gian Ưng, giọng anh trầm xuống:
- Ta đã bị gia nhân của trưởng làng hại chết trong rừng.
- Trưởng làng là ai? Tại sao họ lại làm thế với cha?
Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng ếch nhái kêu à uôm khắp nơi. Những chú chó chỉ vẫy đuôi nằm ngoài hiên những ngôi nhà trong vùng đất mang diện tích hình tròn rộng lớn.
Đột nhiên trong đêm đen có tiếng khóc chào đời của một hài nhi bé bỏng. Tức khắc, khắp thôn xuất hiện những đốm lửa đỏ bập bùng. Mọi người tụ tập lại trong một căn nhà nhỏ ở giữa làng. Người phụ nữ trẻ vừa hạ sinh một đứa con trai bụ bẫm trắng trẻo, nhau thai và máu còn dính trên người đứa trẻ. Cuống rốn dài ngoằng, và hài nhi đang nằm gọn trên hai bàn tay của một bà đỡ có gương mặt tròn nhưng ánh mắt thiếu vẻ đôn hậu.
- Một đứa con trai!
Những người có mặt bật thốt và ai cũng cố chen chân vào trong xem cho bằng được. Một người đàn ông có dáng bệ vệ mặc bộ đồ lụa bóng bẩy, tay chống batoong được làm bằng trúc lâu năm tiến lên nhìn ngắm đứa trẻ trên tay bà đỡ và gật gù:
- Đúng là người được lựa chọn!
Mọi người ồ lên xì xầm bàn tán. Ai cũng vui vẻ hớn hở ra mặt còn người phụ nữ trẻ đang nằm trên giường ở trong nhà với thân hình đẫm mồ hôi thì hoảng hốt vội chồm dậy. Cô giơ tay về phía người đàn ông có dáng bệ vệ kia:
- Thưa trưởng làng, xin người hãy để đứa trẻ cho con nuôi. Con đã mang nặng đẻ đau ra nó.
- Chúng ta sẽ nuôi dưỡng nó một cách tốt nhất!
- Xin người! Con muốn nuôi dưỡng con của mình. Đó là đứa con duy nhất của con.
- Với danh nghĩa trưởng làng, ta đảm bảo đứa trẻ có một cuộc sống sung túc đầy đủ. Trên thế giới này có của ngon vật lạ nào thì đứa trẻ này cũng có được những thứ ấy trong cuộc sống của mình.
- Không! Xin hãy trả con cho tôi!
Mặc cho một người đàn bà già nua níu giữ lại, người phụ nữ trẻ vẫn chồm lên, tụt xuống khỏi giường mặc kệ máu chảy loang khắp nền nhà được làm bằng đất. Cô quì gối trước mặt người đàn ông được gọi là trưởng làng và cầu xin với vẻ khẩn thiết:
- Chồng con lên rừng kiếm sâm đã chết không thể quay về được. Đây là giọt máu duy nhất của anh ấy. Con xin trưởng làng hãy để đứa trẻ cho con nuôi dưỡng.
- Không được! Đây là đứa bé được thần linh lựa chọn. Và nó sẽ được sống ở nơi thần linh có thể nhìn thấy được.
- Không có thần linh nào chọn lựa hết! Đó là ý muốn độc ác của trưởng làng và những người ở quanh đây thôi.
Người mẹ trẻ gào lên. Cô chỉ tay vào đám người đang đứng xúm đông ở sân nhà mình với đuốc lập loè ánh lửa như ma trơi:
- Sao ông không bảo họ đưa con mình cho thần linh mà lại xúm vào bắt con của tôi đi?
- Con của họ không được thần linh lựa chọn.
Trưởng làng chỉ tay ra ngoài sân. Giọng ông ta có vẻ không hài lòng trước sự nổi giận của người phụ nữ trẻ:
- Cô có thấy toà tháp đôi nằm trên đỉnh đồi của làng ta không? Đó chính là nơi con trai cô được sống. Ở đó có rất nhiều kẻ hầu người hạ sẵn sàng phục vụ con cô không thiếu bất cứ một cái gì.
- Con tôi không cần những thứ đó!
Trưởng làng nhìn sững vào mặt người mẹ trẻ, ánh mắt của lão trở nên lạnh lùng và quyền uy:
- Cô muốn cả làng ta phải suy vong sao? Cô muốn chúng ta chết hết và cô không được ở nơi này nữa sao?
Người đàn bà già nua vội túm lấy người phụ nữ trẻ và kêu khóc:
- Con ơi! Con hãy thương thân mẹ già mà để trưởng làng đưa nó đi. Nếu không mẹ con ta không có chỗ dung thân vì đã làm ảnh hưởng tới cả làng đấy con.
- Nhưng đó là đứa cháu nội duy nhất của mẹ!
- Chúng ta hãy vì cả làng con ạ. Đây là truyền thống của chúng ta từ xưa đến nay.
- Đây không thể gọi là truyền thống được. Nếu có thì là của loài quỉ dữ chứ không phải những con người!
- Thôi, thôi! Mẹ xin con!
Người đàn bà già nua quì xuống trước mặt trưởng làng và nắm lấy bàn tay của ông ta:
- Xin trưởng làng hãy mang thằng bé tới nơi nó được lựa chọn. Tôi xin nguyện hiến dâng đứa cháu nội duy nhất của mình cho thần linh. Những vị thần phù trợ cho làng chúng ta luôn phồn thịnh, tốt tươi.
- Được! Ta chấp nhận lời thỉnh cầu của già Giu!
Trưởng làng phẩy tay, tức khắc bà đã quấn đứa trẻ bằng mảnh vải lụa trắng mà hai cô gái trẻ vừa mang tới và bế đứa trẻ tội nghiệp vừa rời khỏi bụng mẹ đi. Trưởng làng nhìn người mẹ trẻ với ánh mắt ác cảm và quay lưng. Đám người cũng đi theo ông ta. Phút chốc, khoảng sân nhà già Giu trở lại tăm tối và lặng ngắt.
Già Giu nhìn con dâu mà ruột gan thắt lại. Già không đau đớn sao được khi đứa cháu nội duy nhất lại được thần linh lựa chọn. Dù muốn dù không thì cũng phải để trưởng làng đưa nó tới tháp nam, một trong hai tháp đôi nơi thờ thần linh. Đứa trẻ sẽ sống ở đấy và chẳng bao giờ được gặp lại mẹ và bà nội của mình.
- Trời ơi! Tôi muốn chết theo chồng tôi. Gian ơi, anh ở đâu sao không về đây để cùng em bảo vệ con của chúng ta chứ?
Cô gái gào khóc gọi tên chồng trong vật vã đớn đau. Già Giu ôm con dâu vào trong lòng, bà mếu máo. Giọng cũng đau đớn không kém phần cô con dâu.
- Con à... Mẹ cũng đâu muốn như thế đâu. Nhưng chúng ta không thể nào làm khác được.
- Mẹ à, sao mẹ lại để họ bắt con của con và anh Gian đi chứ. Chúng ta đi ra khỏi làng mà vẫn có thể sống được mà. Con sẽ nuôi mẹ và đứa con của con với Gian. Con có sức khoẻ, con gái của làng Phồn này sức khoẻ như những con voi rừng mà.
- Mẹ biết! Mẹ biết! Nhưng chúng ta đi rồi còn mồ của tổ tiên ông bà ở làng thì sao? Họ sẽ không để yên cho những người đã yên nghỉ dưới mấy thước đất sâu đâu, Li Yêng à.
Li Yêng đau đớn khóc lặng trong tay của già Giu. Cô thừa hiểu tục lệ của làng như thế nào. Con trai cô được nuôi dưỡng trong ngôi tháp kia, không được gặp gỡ cha mẹ cũng như bất cứ ai ngoài những người có phận sự trong toà tháp đó. Trên đỉnh tháp chính là nơi thờ thần Phồn thực. Vị thần phù trợ cho làng Phồn thịnh vượng, ấm no quanh năm. Đứa trẻ lớn lên mà chẳng biết mẹ cha hay nguồn cội của mình. Và điều đau đớn nhất là...
Li Yêng ngất lịm trên tay già Giu khi cô nghĩ tới đó.
Già Giu đặt rá xôi gạo nếp mới với đậu xanh trước mộ của Li Yêng. Do khóc nhiều, cô bị băng huyết và xuống sức mà chết. Nhưng cái chính không phải là quá đau đớn mà chết. Mà vì bát chè sắn mà người nhà trưởng làng mới mang tới hôm qua. Họ đã bảo đấy là chè mà vợ của trưởng làng nấu nên Li Yêng mới ăn. Bởi vợ của trưởng làng là chị họ của Li Yêng.
Thuở bé, cả hai rất thân thiết với nhau. Và Li Yêng tin tưởng người chị họ của mình. Già Giu biết trong bát chè sắn đó có thuốc độc nhưng khi già biết được thì cũng là lúc Li Yêng đã ăn hết bát chè đó rồi. Già chỉ biết ngồi khóc và nhìn Li Yêng co thắt cả người trong cơn đau vật vã trước khi chết.
Giờ đây, cả nhà già Giu chỉ còn mình già còn sống. Còn lại đều nằm lại dưới đất sâu. Nơi mà cây cối bám vào đấy để sinh trưởng.
Làm cơm cúng ba ngày cho con dâu xong, già Giu đóng cửa nhà và thắp hương khấn vái ông bà tổ tiên. Già ngồi rất lâu trước bàn thờ, cứ ngồi như thế tới lúc người của già Giu bắt đầu chảy nước và kiến ở đâu bu quanh lại.
Cả làng cũng biết già Giu treo một con dao trước cửa và đóng chặt cửa nhà ở trong để làm gì nên cũng không ai vào xem. Vả lại chẳng ai muốn vào ngôi nhà của kẻ định không cho đứa trẻ được thần linh chọn để họ mang tới tháp đôi ở trên đỉnh đồi kia.
Già Giu chết đi mà không ai biết, chẳng bao lâu sau đó trong làng cũng có một người mẹ trẻ vừa hạ sinh một hài nhi bé bỏng. Một bé gái! Và ông trưởng làng cũng lại tới và đưa bé gái vừa chào đời đó tới khu tháp đôi. Từ đó, dân trong làng cũng không còn phải nửa mừng vui, nửa lo lắng khi không còn ai được thần linh lựa chọn. Họ đều biết những đứa trẻ được thần linh lựa chọn sẽ được nuôi ở một nơi tách biệt hẳn với mọi người dân trong làng và cả gia đình của mình nữa. Sau đó thì họ sẽ cho hai đứa trẻ...
Mười lăm năm sau, khi ngôi nhà của già Giu đã xập xệ và hoang tàn, chỉ một cơn gió mạnh là có thể thổi sập cả ngôi nhà xiêu vẹo vì lâu lắm rồi không có ai ở. Và khi đó người làng gần như quên đi sự có mặt của ngôi nhà mà già Giu từng sống, cũng như quên mất người mẹ trẻ Li Yêng đã chết năm nào. Họ chỉ còn mong ngóng tới mùa trăng tròn, ngày đó sẽ là ngày mà hai đứa trẻ đủ mười lăm tuổi. Ngày mở cửa cả hai toà tháp!
Trưởng làng bây giờ già hơn, râu lốm đốm bạc và chống một cái gậy bằng gỗ trắc nhìn đẹp hơn và chắc chắn hơn. Dẫn đầu đoàn người đang trên đường đi tới chỗ tháp đôi, trưởng làng dừng lại ở cổng ngoài và phẩy tay ra hiệu cho một người hầu gọi cổng.
Một lúc lâu sau, trong sân có một người cởi trần để lộ bộ ngực và bụng béo mỡ, cái quần vải được buộc bằng một dải thắt lưng và tóc dài xoã được cột lại sau lưng bằng một cái dây mây được đan khá cầu kỳ. Người đàn ông có vóc dáng lạ lẫm, khác hẳn với mọi người đó nhìn trưởng làng với vẻ lạnh lùng.
- Mời trưởng làng vào!
Ông ta đứng gọn sang một bên để trưởng làng đi vào. Còn mọi người đứng lại ở ngoài.
- Mai là ngày trăng tròn! Tín đồ của thần linh đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?
- Ta đã chuẩn bị xong rồi. Hãy yên tâm! - Vâng!
Trưởng làng được dẫn tới tháp nam, một người khác ăn mặc như người đang đi cạnh trưởng làng mở cửa và đứng gọn một bên khi ông ta đi qua. Trưởng làng được dẫn tới một căn phòng nằm ngay trên tầng tháp thứ hai. Nơi có thể nhìn thấy hết khoảng vườn, sân rộng lớn trong khu tháp nhưng không thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
- Đây!
Người đàn ông có mái tóc dài được cột bằng những sợi mây bện lại với nhau ấy chìa tay trước một cánh cửa bằng gỗ lim vững chãi. Trưởng làng kéo cái ô cửa phía trên và nhìn vào trong. Bên trong phòng, một cậu bé khoảng mười lăm tuổi đang tẩn mẩn khắc hình một con chim nhỏ. Cậu ta khẽ ngẩng lên nhìn khi thấy ô cửa được mở ra rồi lại thản nhiên làm tiếp công việc của mình.
- Tính tình thế nào?
- Đúng là đứa trẻ được thần linh lựa chọn! Nó ăn khoẻ, ngủ say và chỉ quanh quẩn trong phòng với những việc mà nó yêu thích.
Trưởng làng nhìn thân hình béo tốt của đứa trẻ thì hài lòng. Ông ta cũng thấy cả những con thú nhỏ bằng gỗ với đủ chủng loại và hình dáng được xếp đầy trên những cái kệ dược đóng vào sát tường. Với những gì được nhìn thấy, ông ta phải thừa nhận thằng bé đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn, thuần thục và được thần linh lựa chọn. Ông ta quay người đi ra ngoài:
- Đêm trăng tròn ngày mai hãy để hai đứa trẻ ở cạnh nhau.
- Công việc này chúng tôi rõ hơn ai hết.
Tín đồ có thân hình béo ú gật đầu và dẫn trưởng làng đến căn phòng chung của hai đứa trẻ. Ngày mai chúng sẽ được đến đó, được uống thứ nước tinh chế từ loại lá cây ngải đang đặt trước bàn thờ kia. Ăn những trái cây mà người dân trong làng trồng trọt được. Và giữa gian phòng có trải một mảnh vải lụa trắng tinh tươm có mùi thơm của loài hoa Li Yêng. Loài hoa mà cô gái nào trong làng cũng muốn đó là tên của mình. Nhưng thực ra người trong làng rất ít khi đặt tên cho con gái của mình là Li Yêng. Bởi cô gái có những cái tên ấy thường sẽ sinh ra những đứa trẻ được thần linh lựa chọn. Mọi thứ đã được chuẩn bị chu tất. Ông về bảo mọi người chuẩn bị sẵn lễ vật để cúng tế.
- Nửa đêm mai chúng tôi sẽ cho hai mươi cô gái trẻ mang đồ tế lễ đến! Và cả hai mươi trai tráng khoẻ mạnh.
- Đúng thế! Sẽ không thiếu một ai. Người trong làng đang rất nôn nóng được tự tay mình thực hiện nghi lễ nên tín đồ trưởng không cần phải lo việc đó.
- Tôi rất yên lòng!
Trưởng làng đặt tay lên chóp mũi của mình cúi chào tín đồ trưởng có thân hình mỡ màng và đi thẳng ra ngoài cổng tháp. Ông ta không quay lại nhìn và cũng không cần quay lại nhìn, bởi vì ngay giữa đêm mai ông ta sẽ phải quay lại đây để cùng tín đồ trưởng chuẩn bị buổi lễ tế thần linh.
Con trai! Đưa tay ta xem nào. Một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, vóc dáng cao lớn và khoẻ mạnh, anh mặc bộ quần áo của người đi rừng, chân quấn xà cạp và được buộc lại bằng những sợi dây bện từ cây đay.
- Nhưng... ông không phải là tín đồ trưởng!
- Ta là cha của con! Gian!
- Gian?
- Đúng thế! Họ đặt cho con cái tên Tiểu Phồn. Nhưng thực sự ta và Li Yêng - mẹ của con đã đặt tên con là Gian Ưng. Con sẽ là con đại bàng núi sải đôi cánh rộng của mình để bảo vệ cho những người con yêu mến.
- Nhưng họ bảo tên con là Tiểu Phồn!
- Không! Con là Gian Ưng. Con trai của Gian và Li Yêng, cháu của già Giu -người đã từng sống ở ngôi nhà nhỏ giữa làng Phồn.
- Còn có những con người ở ngoài kia sao?
- Tất nhiên rồi con trai, có rất nhiều người ở ngoài kia.
Gian chỉ tay ra ngoài nhưng dáng đứng của anh vẫn bất động. Anh nhìn không chớp đứa con trai ngây ngô của mình. Đã mười lăm năm nó không được đi đâu ngoài khoảng vườn của tháp nam. Không được nhìn thấy ai ngoài những người có chung một cái tên là tín đồ ở trong tháp này.
- Nhưng tại sao cha lại vào được đây?
- Ta cũng không hiểu nữa! Ta đã rất nhớ con và cố gắng để vào gặp con được một lần, và thế là ta thấy ở đây sau khi lòng ta cháy bỏng khao khát đó.
Gian nhìn Gian Ưng, giọng anh trầm xuống:
- Ta đã bị gia nhân của trưởng làng hại chết trong rừng.
- Trưởng làng là ai? Tại sao họ lại làm thế với cha?