Ai dám bảo rằng Anh không thương Em ? Thương từ chân răng đến kẽ tóc,thương nụ cười rạng rỡ ,giọng nói ấm nồng mà chẳng yếu đuối tý nào.
Thương thành phố mà Em đang ẩn náu,con hẻm lạ kỳ ngàn lần Anh lạc lối kiếm tìm Em.
Thương những chiều vàng nhuộm nắng,Em quay quắt tìm bè bạn,thăm viếng trường xưa,và chắc chắn rằng Em để vài giây dành riêng ai đó,Thương cuộc đời bươn chải mòn gót chân mềm và bạc cả son môi cho Chồng ,con và í ơi đàn cháu nhỏ.
Thương sự "lu bu" vá víu thời gian để trang trải đủ cho đời.
Những trưa Hè nắng đổ,những cơn lạnh đông về Anh vẫn quay quắt và não nùng thương nhớ đến Em
Hờn lẫy vu vơ trong bao trùm nỗi nhớ bởi vì Anh vẫn thương thương...
Giá mà Anh có chút quyền uy trong cuộc sống,giá mà Anh không phải là Anh như bây giờ thì Em ơi có hình dung được những thương yêu của Anh dành cho Em không nhỉ?
Thôi rồi,lỡ rồi và cũng đã gần cuối đời rồi ,thương Em bao nhiêu thì càng làm khổ ,làm khó cho Em nhiều thêm nữa
dẫu biết rằng còn chút hơi thở Anh vẫn còn thương Em trong âm thầm đau đáu với thời gian...
Thương thành phố mà Em đang ẩn náu,con hẻm lạ kỳ ngàn lần Anh lạc lối kiếm tìm Em.
Thương những chiều vàng nhuộm nắng,Em quay quắt tìm bè bạn,thăm viếng trường xưa,và chắc chắn rằng Em để vài giây dành riêng ai đó,Thương cuộc đời bươn chải mòn gót chân mềm và bạc cả son môi cho Chồng ,con và í ơi đàn cháu nhỏ.
Thương sự "lu bu" vá víu thời gian để trang trải đủ cho đời.
Những trưa Hè nắng đổ,những cơn lạnh đông về Anh vẫn quay quắt và não nùng thương nhớ đến Em
Hờn lẫy vu vơ trong bao trùm nỗi nhớ bởi vì Anh vẫn thương thương...
Giá mà Anh có chút quyền uy trong cuộc sống,giá mà Anh không phải là Anh như bây giờ thì Em ơi có hình dung được những thương yêu của Anh dành cho Em không nhỉ?
Thôi rồi,lỡ rồi và cũng đã gần cuối đời rồi ,thương Em bao nhiêu thì càng làm khổ ,làm khó cho Em nhiều thêm nữa
dẫu biết rằng còn chút hơi thở Anh vẫn còn thương Em trong âm thầm đau đáu với thời gian...